Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

DẤU KHẮC

             Thơ Phú Nhuận


Cây kia ai đã khắc tên?
Trái tim ửng đỏ nổi trên vỏ dày
Mối tình ai gởi vào đây?
Gợi bao kỷ niệm những ngày bên nhau...!

Thắm nồng lưu mãi mai sau
Dấu xưa còn đó dạt dào ý thơ
Tình yêu thì lắm mộng mơ
Đau lòng khuất nẽo đôi bờ cách ngăn

Người xưa còn nhớ đến thăm?
Tuổi xuân quên lãng tháng năm lạnh lùng
Điện Bà chật lối cây sung
Biết bao dấu khắc tình chung đâu rồi?

Lặng nghe lòng thấy bồi hồi
Con tim lẻ nhịp đơn côi tuổi già
Tình đầu trẻ đẹp thiết tha!
Dấu son khắc lại trong ta trọn đời!

                                                          PN.

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Nghe Mẹ Kể

                    thơ Phú Nhuận

        (Chào mừng ngày thương binh liệt sỹ 27/7)

                Trăng nằm vắt võng ngọn  tre

         Tuổi thơ  xúm xít ngồi nghe chuyện đời...

                 Phong trào chống Pháp sục sôi

         Quặn đau lòng Mẹ một thời đã qua 

                Lớn lên trong cảnh nước nhà

         Giặc Tây áp bức dân ta câm hờn

                Nặng tình đất nước quê hương

         Cậu năm cất sách lên đường tồng quân

                Tiển em tuổi mới vào xuân                                                               

          Tham gia cách mạng góp phần đánh Tây

                Nhớ hoài giây phút chia tay

           Không ngăn được lệ chảy dài nhớ thương...

                Có lần giặc bắt giữa đường

          Với tài mưu trí xem thường hiểm nguy

                Một lòng yêu nước khắc ghi

          Chịu đòn tra tấn không hề khai ra

                 Tây răng vàng, bót cây da

          Điên cuồng bắt bớ  trẻ  già đóng trăn

                 Bao người xử bắn chết oan

         Tiếng Tây Cậu giỏi dễ dàng biện minh

                 Bà đầm nghe thấy thương tình

          Kề tai bảo nhỏ chồng mình tha đi

                 Tây kia chẳng chút hoài nghi

           Thế là thoát nạn khác gì kẻ tơ

                 Thằng Tây gian ác không ngờ

           Việt minh qua mặt giả giờ thư sinh

                 Cậu liền thay họ đổi tên...

           Tiếp tục kháng chiến khắp miền quê hương

                  Sông Vàm dòng nước vấn vương

            Bóng người cán bộ địa phương năm nào

                  Trẻ trung, hiền hậu,chí cao

            Người con đất Trảng dạt dào tình thâm

                  Vang danh đội trưởng thuỷ lâm

            Ngày đêm canh giữ dòng sông hiền hoà

                  Trong ngày đại hội...Quéo Ba

            Máy bay địch phát hiện...sà ném bom

                  Hy sinh thân xác không còn

             Mộ phần là tấm bia son chữ vàng...

                                               PN.
                        
                         
                        

 Liệ sỹ TRẦN VĂN ĐỰC (Tên thật Đặng Văn Hưng) Hy sinh năm 1947                                     

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG

       Thơ Phú Nhuận

Bình minh thức dậy
Tia nắng đầu tiên
Dội dàn
Hối hả
Ùa đến chiếc lá cuối cùng!
Nâng niu
Chìu chuộng
Lau khô giọt nước mắt mùa thu
Dọng lại trên mặt lá
Vàng vọt
Cô đơn
Buồn bả
Cây cối trơ cành, xạc xào lá khô...
Gió miên man, nhè nhẹ vuốt ve
Muốn giữ lại chút gì làm kỹ niệm
Đôi chim xinh xinh, nhảy múa, hát ca líu lo
Làm vui...!
Lá cứ buồn
Nhớ thương
Rụng rơi theo bao lá khác
Ánh nắng luyến tiếc nhìn theo
Len qua rừng cây từng dệt dài
Gió bịn rịn,  níu kéo... chiếc lá đong đưa
Đôi chim chao lượn bay theo...
Lá rơi!
Lá rơi!
Lá rơi!
Về nơi nguồn cội

                       PN.



Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

CHIẾC LÁ MÙA THU

          Thơ PHÚ NHUẬN

Chiếc lá không còn  xanh
Nay mai phải rời cành....
Vì mùa thu quyến rủ
Bởi sắc vàng long lanh

Gió ve vản lượn quanh
Ru lá giấc mộng lành
Bởi bình minh thức giấc
Sương lay động rơi nhanh

Lá nhìn bầu trời thanh
Luyến lưu chút mong manh
Nơi mình từng sinh sống
Đẹp tựa như bức tranh

Tiếng hót chim hoàng oanh
Tiển đưa lá lìa cành
Trở về với nguồn cội
Cho sắc thu hình thành

                             PN.

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

ANH KHÔNG THỂ...!

                  Thơ PHÚ NHUẬN

Anh không thể níu được mây
Anh không thể ôm được gió
Anh không thể hái được trăng...
Tình ta là ánh sao băng
Rất đẹp !

Rất đẹp !
Rất đẹp !
Cháy bỏng
Thoáng qua...
Lịm tắt.
Tay anh chạm được em
Nhưng không nắm được
Tình yêu của em
Chỉ có trái tim của anh
Còn giữ được mãi mãi
Hình bóng của em...!
              PN.

Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2013

CHỐNG HẠN

               Thơ PHÚ NHUẬN

     Bấy lâu nắng hạn kéo dài,
Lúa, ngô...khô héo, ai ai đau lòng.
     Ruộng, vườn...khao khát đợi trông,
Cơn mưa nặng hạt nhưng không thấy về.
     Thôi đành ra sức đắp đê,
Đem nguồn nước mát sông quê lên dùng...
     Vẹn tình sau trước thuỷ chung,
Chung tay góp vốn...ta cùng giúp nhau.
     Cánh đồng xanh mượt đẹp sao,
Người dân no ấm, dạt dào tình thâm.
     Lúa, ngô...say hạt đáp ân,
Tăng gia sản xuất góp phần yêu quê!
                      PN.