Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2014

DÁNG ANH BÊN THỀM...!


(Nén hương lòng tưởng nhớ nhà văn Nguyễn Đức Thiện, anh mất ngày 24/1/2014)

Nguyễn Đức Thiện(1948-2014)

Một ngôi nhà nhỏ
Nằm giữa rừng cây
Một người nghệ sĩ
Sống ở nơi này!

Nhóm thơ Bình Thạnh
Trở lại nơi đây
Gặp nhau mừng rỡ
Tình nghĩa tràn đầy

Ôi! người anh cả
Tóc bạc màu mây
Dạn dày sương gió...
Cho trời đất say!

Suốt đời dâng hiến
Trái tim yêu nghề
Truyền bầu nhiệt quyết
Lớp trẻ say mê...!

Tình anh lưu luyến
Nặng bước khi về
Tạm biệt anh nhé!
Gởi trọn tình quê!

Nắng chiều xao xuyến
Dáng anh bên thềm...
Dõi theo...đưa tiễn...
Cho lòng gần thêm!

Xa rồi lại nhớ
Dáng anh bên thềm...!!!

                       Phú Nhuận


Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

QUÁN CŨ CHIỀU MƯA




Quán cũ chiều mưa cho lòng gợi nhớ
Người ngồi lặng lẽ một bóng bơ vơ
Thầm thương trộm nhớ người xưa xa cách
Biền biệt mù khơi sương khói mịt mờ

Nặng tợ tơ vương tình nhiều trắc trở
Câu tương phùng lỗi nhịp đứng trơ vơ
Đành ôm kỷ niệm giờ lên men nhớ
Uống cạn sầu thương say khướt ý thơ

                                          Phú Nhuận




Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014

ƠN NGƯỜI CHẠM KHẮC TƯƠNG LAI!


Trăm năm 
đường đến tương lai
Trồng người 
Thầy đã miệt mài 
sớm hôm
Tặng đời 
những đoá hoa thơm
Trĩu cành quả ngọt...
vui hơn bạc tiền
Sống thanh bạch 
tựa ông tiên
Thế gian 
trọng đạo thánh hiền 
Tôn sư
Kiếp tằm 
rút ruột nhả tơ
Dệt bao tri thức 
ước mơ học trò
Hiện thân 
ông lão chèo đò
Hết đưa 
rồi đón 
lại cho ân tình...
Ơn Thầy! 
thắp sáng niềm tin
Công Thầy! 
đốt đuốc chiêu sinh 
nhân tài
Ngọc trong đá 
chạm
khắc
mài...
Hiến dâng đất nước 
tương lai đẹp giàu...
Kế thừa 
truyền thống thanh cao
Vẹn tròn 
đạo 
nghĩa 
đời nào dám quên!

                                    Phú Nhuận

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

KHOẢNH KHẮC HOÀNG HÔN


Khoảnh khắc hoàng hôn trời ráng hồng
Nắng pha mây tím cuộn nhớ mong
Thương người thiếu nữ miền thôn dã!
Vội bỏ tuổi xuân đi lấy chồng?

Khói bếp nhà em bay bảng lảng
Có còn hơi ấm những ngày qua
Nụ cười duyên dáng...còn lưu luyến
Mỗi buổi chiều buông anh ghé nhà?

Nắng rớt mịt mờ qua lối cũ
Lúa vàng trĩu hạt đứng thầm mơ
Bàn tay êm dịu nâng niu gặt
Nào biết nào hay... mãi đợi chờ

Mòn mỏi cánh cò chiều lẻ bóng
Lang thang phiêu bạt nơi dặm ngàn
Nhạt nhoà khuất dạng trong đêm vắng
Lạc lõng tiếng kêu vọng oán than...

                           Phú Nhuận

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

VẾT TƯƠNG TƯ

    

    Tương tư chôn dấu nỗi đau
Vết thương đã cũ ai đào bới chi?
    Tình yêu ta nhận được gì?
Chỉ là hai tiếng chia ly thêm buồn
    Thẩn thờ gió cuốn mưa tuôn
Mình ta cô độc tủi hờn tình phai
    Lặng nhìn trăng úa mắt ai
Sầu đông thiếu nắng ban mai lạnh lùng
    Phận ta chẳng có tình chung
Xin đừng khơi lại não nùng nhiều thêm
    Tình ta theo những cánh chim
Rời miền thương nhớ đi tìm lãng quên
    Trời cao biển rộng buồn tênh
Một hình một bóng lênh đênh mạng thuyền
    Ta đi trút bỏ ưu phiền
Cô đơn phận bạc vô duyên kiếp này

                                         Phú Nhuận

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

THƠ GỬI VỢ

 (Ngày Phụ Nữ 20/10)

Thơ gửi vợ ta
Vài dòng viết vội
Cho anh xin lỗi
Vì chẳng có quà

Cũng chẳng mua hoa
Bao ngày thất nghiệp
Nên anh chẳng kịp
Dành dụm tiền lương

Chỉ có tình thương
Xin em tha thứ
Nhân ngày phụ nữ
Chúc em niềm vui

Xin em hãy cười
Cho anh yên dạ
Mai mốt khấm khá
Anh đền nhiều quà

Có cả lẵng hoa
Cho em nhìn ngắm
Tình anh say đắm
Thương lắm vợ ơi...!

                        Phú Nhuận

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

TÌNH CÂM


Mỗi sáng sớm anh ngồi nơi quán cũ
Buổi ban đầu gặp gỡ rồi yêu nhau
Tự bao giờ cho đến mãi mai sau
Không thể quên khi bắt đầu ngày mới

Bên ngôi trường em thường hay lui tới
Dưới tán cây râm mát lối đi về
Giọt chờ, giọt đợi đọng tách cà phê
Hương thơm phảng phất gợi bao kỷ niệm

Từ xa xa bóng hình em xuất hiện
Nghe con tim trổi nhịp đập liên hồi
Lòng réo gọi làm mấp máy đôi môi
Len lén nhìn rồi ngồi yên lặng lẽ...


Áo dài thướt tha dáng em tươi trẻ
Vọng em trong trẻo cùng bạn nói cười
Làn môi, ánh mắt... tựa tuổi đôi mươi
Ôi! cô gái nhỏ ta thầm thương nhớ

Ta xa nhau bởi có duyên không nợ
Để bây giờ tình đã trở thành câm
Nỗi ray rứt đeo đẳng suốt tháng năm
Biết làm sao khi tình không lối thoát

                                      Phú Nhuận