Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

TÌNH CÂM


Mỗi sáng sớm anh ngồi nơi quán cũ
Buổi ban đầu gặp gỡ rồi yêu nhau
Tự bao giờ cho đến mãi mai sau
Không thể quên khi bắt đầu ngày mới

Bên ngôi trường em thường hay lui tới
Dưới tán cây râm mát lối đi về
Giọt chờ, giọt đợi đọng tách cà phê
Hương thơm phảng phất gợi bao kỷ niệm

Từ xa xa bóng hình em xuất hiện
Nghe con tim trổi nhịp đập liên hồi
Lòng réo gọi làm mấp máy đôi môi
Len lén nhìn rồi ngồi yên lặng lẽ...


Áo dài thướt tha dáng em tươi trẻ
Vọng em trong trẻo cùng bạn nói cười
Làn môi, ánh mắt... tựa tuổi đôi mươi
Ôi! cô gái nhỏ ta thầm thương nhớ

Ta xa nhau bởi có duyên không nợ
Để bây giờ tình đã trở thành câm
Nỗi ray rứt đeo đẳng suốt tháng năm
Biết làm sao khi tình không lối thoát

                                      Phú Nhuận 

4 nhận xét:

  1. Thơ Anh được nhưng từ phản sửa lại là phảng phất đúng hơn

    Trả lờiXóa
  2. Cám ơn MT đã ghé thăm...anh sẽ chỉnh ngay. Chúc em vui nha!

    Trả lờiXóa
  3. mấy mươi năm đã trôi qua.cớ sao mõi lần hè đến là thấy buồn
    màu hoa phượng đỏ như máu tim ai......
    bài thơ hay nhưng luôn là chuyên tình dang dỡ
    buồn quá. hic.hic.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ. Đời mất vui khi vẹn câu thề..." Mai mốt sẽ vui...có thơ vui!

      Xóa